Dặm dài Mường Nhé


Từ ngày 26 đến 30/4/2013, Ciaoflora đã cùng các tình nguyện viên Áo Ấm Biên Cương đến trao quà cho học sinh và bộ đội biên phòng tại xã Nà Khoa, huyện Mường Nhé, tỉnh Điện Biên. Cùng đồng hành với AABC từ những ngày đầu, cùng tham gia nhiều chuyến đi nhưng có lẽ chuyến đi lần này để lại nhiều kỷ niệm đáng nhớ nhất, vất vả nhất và nguy hiểm nhất.

Xin giới thiệu bài viết của nhà báo Mai Thanh Hải, trường đoàn AABC:

Mà thật. Sáng thứ Sáu (26/4), chiếc xe tải 3,5 tấn đầy ặc hàng, xuất phát trước lên Điện Biên theo kế hoạch ghi rõ “6h00 sáng thứ Bảy, 27/4, Đoàn Công tác lên đến TP. Điện Biên, đi xe 29 chỗ đã thuê sẵn, cùng xe tải chở hàng, dưới sự dẫn đường, ứng cứu của xe Uoat BCHBĐBP Điện Biên (4 cán bộ Biên phòng tỉnh đi cùng, hỗ trợ – bảo vệ khi có tình hình xấu xảy ra), hành quân vào xã Nà Khoa (huyện Mường Nhé), ăn đồ khô ngay trên xe để kịp đầu giờ chiều trao quà cho 3 cấp học của điểm Trường chính tại xã Nà Khoa, buổi tối xong, hành quân tiếp 11km nữa hướng ra biên giới, nghỉ tại Đồn Biên phòng 415 Nà Khoa, ngày hôm sau (27/4) chia thành các nhóm, chia quà cho từng điểm Trường”…

Thế nhưng, buổi sáng tinh mơ, gần đến TP. Điện Biên, khi núi đồi đã trập trùng đầy trước cửa kính xe, gọi điện hỏi xe tải, mới ngã ngửa: “Chiếc xe bị hỏng, nằm tít TP.Sơn La, không thể khắc phục được”. Đôn đáo, mãi rồi cũng nhờ thuê được 1 chiếc xe tải khác, nhờ người bốc toàn bộ hàng sang xe tải khác, hì hục ngược lên Điện Biên cho kịp Đoàn.

Kế hoạch trao quà đầu giờ chiều bị “phá sản”bởi đầu giờ chiều, xe tải chở hàng mới lên đến nơi, kịp nhập vào Đoàn đang đứng ngồi bồn chồn chờ đợi, ngược Nà Khoa (Mường Nhé) chỉ gần 200 km, nhưng xe chạy phải gần 9 tiếng đồng hồ, trong sự lo lắng,nghẹt thở của tất cả mọi người, suốt cung đường rừng lầy lội, sạt lở và hun hút không 1 bóng người dân, đèn dầu…

Mãi đến khi chiếc xe Uoat biển đỏ QB của BCHBĐBP tỉnh Điện Biên dừng lại ven đường, cạnh lố nhố cả chục bóng áo xanh Biên phòng bồn chồn soi đèn pin chờ đợi, cả Đoàn mới thở phảo nhẹ nhõm: “Tới rồi! Đồn ơi!”…

Sáng sớm hôm sau, ngày Chủ nhật (28/4), kẻng báo thức vang rền núi rừng, cứ ngỡ chào cờ xong, các nhóm sẽ cố gắng đến được các Điểm Trường như đã phân công, làm nhanh cả phần việc chiều qua. Thế nhưng, vừa ăn sáng xong, mưa rừng đã ào ào trút xuống, như đổ nước, kéo dài đến hơn 8h vẫn chưa ngớt. Kệ! Cứ phải đến cho được 2 điểm Trường chính, chia quà cho gần 1.500 học sinh đã tập trung về chờ từ hôm trước (theo lịch, các cô trò được nghỉ ngày lễ 30/4-1/5, nhưng phải ở lại chờ Đoàn), đang bồn chồn ngóng chờ.

Cả Đoàn cùng CBCS Biên phòng lại lụp xụp áo mưa dỡ hàng, phân bố hàng và kì cạch khênh vác, lên điểm Trường Nà Khoa số 2 gần đó, dỡ hàng xong, xe tải lại lóc cóc ngược ra điểm chính Nà Khoa, với gần 20 bộ đội – Thành viên AABC ngồi xe tải, Uoat yểm trợ, phân chia hàng.

Và lại may mắn nữa là quãng đường 11km ngược từ Đồn ra điểm Trường chính, dù trời mưa, xe không bò nổi qua mấy con dốc trơn hơn đổ mỡ, đất ngập ngang bánh xe, ngay cua tay áo, nhưng có mấy xe ủi đang thi công đường TTBG gần đó, nhiệt tình giúp đỡ kéo xe khỏi chỗ lút, như thể đồ chơi…

Buổi chiều, khi mọi công việc đã xong, cả Đoàn vừa về đến Đồn, chưa kịp rửa mặt, đúng lúc mưa ào ào quất xuống, cùng với gió phần phật như muốn nhổ băng cả khu doanh trại mái lá, vách tre, cột gỗ chôn dưới đất.

Và mưa đá, toàn to bằng cỡ ngón tay cái lao thẳng xuống sân, lóc xóc theo nước chảy xuống dòng suối đục ngầu, trước sân Đồn.

Hú vía!. Bây giờ mà còn lang thang trên đường, thể nào cũng có khối người vỡ đầu, chả có chỗ trú giữa đồi núi trơ trọi, đường vắng hoe hoắt…

Đêm thứ 2 ở lại với Nà Khoa, lại mưa ào ào suốt đêm và chỉ ngừng khi kẻng báo thức uể oải vang lên.

Hình ảnh: Cảm ơn các bác đã lên thăm chúng em và từ tối qua, mái lá này đã trở thành kỷ niệm, trong ký ức Biên phòng...

Chia tay Nà Khoa vào buổi sáng ngày thứ 3, hành trình ra với TP. Điện Biên giống như chuyến xe bão táp, cứ lên xuống – đẩy xe đến hết sức, với sự trợ giúp không thể thiếu của chiếc máy xúc gần đó, được điều đến kéo xe. Quãng đường 80km từ Nà Khoa ra đễn chỗ ăn trưa: Đồn Biên phòng Si Pa Phìn, kéo dài đến 6 tiếng đồng hồ, mới tạm yên lành, sau chuyến đi để lại ấn tượng không quên, về dặm dài Mường Nhé.